Cũng chẳng có gì đâu. Chỉ là chuyện một cô gái trẻ quyết định năm nay không về nhà ăn Tết bằng cách thông thường nữa. Nhà cô cách trường 3.395 km. Cô đạp xe từ mùa đông Bắc Kinh cóng buốt về mùa xuân Hà Nội ẩm ướt. Dưới cái lạnh âm độ C, dưới mưa tuyết, dưới sương mù dày đặc, cô đạp xe dọc theo những đường nội hạt, đường vành đai, đường quốc lộ, đường đồi núi cheo leo, đêm tối ngủ nhờ dưới mái nhà của những con người hào hiệp hoặc trong một nhà trọ tồi tàn. Có ít nhiều gian nan, có vài lần hung hiểm, có đôi bận chực nản chí, chân cô guồng rất nhanh nhưng đôi mắt và trái tim cô thả chậm, để cảm nhận bao con người, bao câu chuyện, bao cuộc đời và quan trọng nhất là bao tấm lòng.
Tất cả những người biết chuyện này đều bảo cô điên thật rồi. Nhưng chuyện thật cũng có gì đâu, chẳng qua "Nếu không điên bây giờ thì sau này sẽ già mất.."